khi cây đời
biết nói tiếng yêu thương
khi sự trầm ngâm
làm quầng thâm
đôi mắt
người gieo hạt
và mỗi khi tưới cho đời
niềm ưu tư chợt mát
trong tâm hồn người thầy
tiếng hát bay xa…
***
chớ để trôi đi thời niên thiếu
ta đốt đuốc tìm
ánh sáng trẻ thơ
để mắt thầy
chợt đến trong mơ
trong tâm trí
một quãng đời đáng nhớ
***
rồi những đêm
như đêm nay mơ tưởng
bóng ngã bên thềm
ta chiêm ngưỡng
thời gian
trong mong chờ
thổn thức
và gian nan
hình với bóng thuở bình an
mất hút…
***
giông bão cuộc đời đi qua
nhiều lúc
nào tựa đêm xuân
ta nghe khúc quân hành
sự bình thường
và vĩ đại ở đâu?
muối sương trắng
nhuộm mái đầu nhàn rỗi!
***
xin một lần
cho ta lầm lỗi
tuổi dại khờ
lặng lẽ qua
trôi…
khi cây đời
biết nói tiếng
than ôi
trời đứng lại
đêm giông
lửa tối
***
người gieo hạt đi rồi
đôi mắt
còn quầng thâm
trong tim ai
ướt giọt lệ
khóc thầm…
Uyên Phương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét